- ‘Giác ngộ’ xuất hiện trong thế giới ý thức, nhưng ‘tái sinh’ cần phải xem xét cả thế giới vô thức để giải quyết vấn đề, từ đó mới có thể đạt đến sự hoàn thiện về mặt tâm lý của một con người.
- Ken Wilber (Mỹ, nhà tâm lý học) sau khi tiếp xúc với “Đạo Đức Kinh” của Lão Tử đã say mê tư tưởng Đông Tây, và thông qua việc cư trú nhiều thập kỷ tại các quốc gia Đông Á, bao gồm cả Hàn Quốc, cùng với việc thực hành trực tiếp, gặp gỡ các bậc cao tăng và các nhân vật tôn giáo, ông đã nhận ra rằng trải nghiệm tâm linh không đảm bảo sự hoàn thiện về mặt tâm lý.
Giác ngộ rồi thì mọi vấn đề đều được giải quyết? Giác ngộ và điều nhất định phải thực hiện cùng với nó! | Dự án chung của 휴심정 & Học viện Plato 'Người tâm linh nước ngoài' Phỏng vấn Nhà nghiên cứu tâm lý tích hợp hàng đầu Ken Wilber Phỏng vấn 1
Những người cho rằng mình đã giác ngộ, những người đã có trải nghiệm tâm linh, phần lớn lại có nhiều vấn đề về nhân cách, đặc biệt là vấn đề về tình dục và tiền bạc. Ông biết được bằng cách nào rằng trải nghiệm tâm linh không đảm bảo sự hoàn thiện về mặt tâm lý?
Phải mất hàng chục năm, đi khắp các ngọn núi sâu ở Hàn Quốc để gặp gỡ vô số các nhà sư và người tu hành, các nhân vật tôn giáo, cũng như đi khắp Ấn Độ, Nepal, Trung Quốc, Tây Tạng và gặp gỡ vô số các bậc cao tăng, tôi mới có thể biết được điều đó.
Nicôđêmê, người Pha-ri-si, là một nhà lãnh đạo người Do Thái, đã chứng kiến những phép lạ mà Chúa Giê-su thực hiện và coi Ngài là một vị thầy đến từ Đức Chúa Trời. Vào một đêm khuya, ông đã tìm đến Chúa để được dạy dỗ thêm về kiến thức của mình. Nhưng Chúa Giê-su có một chủ đề muốn cho ông biết. Đó là chân lý căn bản “Ai có thể vào Nước Trời?”. Ai có thể vào Nước Trời? Kẻ sanh bởi xác thịt thì không thể vào được. (Giăng 3: 1-8)
Câu trả lời của Chúa Giê-su là chỉ những ai được tái sinh mới có thể vào được.
Chỉ có người sanh bởi Thánh Linh mới có thể vào được. Việc trở thành con cái Đức Chúa Trời, được sinh ra lại là một sự kiện xảy ra khi người có tội ăn năn hối cải và dựa vào công lao của Chúa Giê-su Christ để chịu phép báp têm bằng nước và được ấn chứng bởi Đức Thánh Linh. Kinh Thánh gọi những người được biến đổi bằng nước và Thánh Linh như vậy là “sự sáng tạo mới” (2 Cô-rinh-tô 5:17).
Vì vậy, ai tưởng mình đứng vững, hãy giữ gìn kẻo ngã. (1 Cô-rinh-tô 10:12)
Ma-thi-ơ 7
13. “Hãy vào cửa hẹp, vì cửa rộng và đường đi thoải mái dẫn đến sự hư mất, và nhiều người đi vào đó.
14. Còn cửa hẹp và đường đi chật hẹp dẫn đến sự sống, và ít người tìm thấy nó.”
Cho dù một người thực hành, hay nhìn, đọc, lĩnh hội và giác ngộ lời dạy về sự sống, thì kết quả của nó sẽ được thể hiện qua phẩm chất và hành động của người đó.
Trong Kitô giáo cũng như các tôn giáo khác, thường xuyên có thể thấy những nhà lãnh đạo ban đầu giữ vững tâm niệm và bước đi trên con đường đó, nhưng khi đạt đến một đỉnh cao nào đó thì lại sụp đổ vì những vụ bê bối liên quan đến danh vọng, quyền lực, tiền bạc và tình dục.
Ken Wilber (Ken Wilber) đang giải thích quá trình giác ngộ và tái sinh từ quan điểm của tâm lý học tích hợp. Cũng như trong Kinh Thánh, những lời dạy được giới thiệu ở trên cho thấy rằng ngay cả khi đã nhận được sự cứu rỗi của Chúa, việc kết ra trái của Đức Thánh Linh là một vấn đề riêng biệt và con đường đó rất khó khăn, nên Chúa Giê-su đã gọi đó là con đường hẹp và cảnh báo rằng “các con đã đứng vững chưa?”.
Ken Wilber đã giải thích một cách đặc biệt lý do quyết định khiến con người không thể đạt đến bản chất con người hoàn hảo ngay cả khi đã giác ngộ, từ quan điểm tâm lý tích hợp, và chúng ta cần phải chú ý đến điều này.
Giác ngộ xuất hiện trong thế giới ý thức và chúng ta có thể nhận thấy sự tinh tấn, nhưng sự tái sinh phẩm chất và hành vi của một người có nhân cách lành mạnh có mối quan hệ mật thiết với thế giới vô thức, vì vậy rất khó để nhận ra điều này. Do đó, nếu bỏ qua điều này, ngay cả khi người đó đã đạt đến giác ngộ, họ vẫn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Freud (S. Freud) đã chia tâm trí con người thành ý thức (conscious), tiền ý thức (preconscious) và vô thức (unconscious) dựa trên mức độ nhận thức (awareness).
Vô thức là phần quan trọng và sâu sắc nhất của tâm trí con người, và nó là manh mối để hiểu hành vi của cá nhân. Vô thức (無意識) nằm ngoài phạm vi nhận thức chiếm phần lớn thế giới tâm linh và chi phối hành vi của con người, đồng thời quyết định hướng đi của hành vi (Từ điển tư vấn, 2016). Nỗi sợ hãi, ham muốn bạo lực, mong muốn phi lý, ham muốn dâm dục, ích kỷ, những trải nghiệm đáng xấu hổ, v.v. đều thuộc về điều này.
Thật đáng kinh ngạc khi 95% mô hình hành vi của chúng ta được thúc đẩy (driven) bởi tiềm thức (não bộ cảm xúc) và vô thức (não bộ sinh tồn), trong khi chỉ có 5% mô hình hành vi được thúc đẩy bởi ý thức (não bộ lý trí).
Vô thức có thói quen chấp nhận mọi thứ một cách thẳng thắn. Cho dù đó là lời nói tích cực hay tiêu cực. Nếu liên tục nói với bản thân rằng mình sẽ thành công trong một việc cụ thể nào đó, thì khả năng thành công thực sự sẽ tăng lên. Vô thức không suy nghĩ hay suy luận độc lập. Khi nhận được mệnh lệnh từ ý thức, nó sẽ phục tùng.
Nếu 95% hoạt động của con người là do vô thức, thì việc vô thức (unconscious mind) có thể được sử dụng trong học tập như thế nào trở thành một nhiệm vụ quan trọng. Để thay đổi bất cứ điều gì hoặc đạt được mục tiêu, sự hợp tác giữa ý thức và vô thức là điều cần thiết. Chúng ta có thể kiểm soát cuộc sống của mình và đạt được những gì mình muốn bằng cách kết nối (đồng bộ hóa) sức mạnh to lớn của vô thức với ý thức. Thực tế, chỉ việc hiểu cách thức hoạt động của vô thức cũng đủ để thay đổi đáng kể việc học tập và cuộc sống của chúng ta.
Ma-thi-ơ 7
7. “Hãy xin, thì sẽ được cho; hãy tìm, thì sẽ gặp; hãy gõ cửa, thì sẽ được mở cho.”
2024. 6. 20 Sắp xếp lại bởi Thamgil
Lời bạt
Việc rèn luyện khả năng nhìn nhận trạng thái chưa hoàn thiện xuất phát từ quá trình trưởng thành của con người thông qua lăng kính của tâm lý học tích hợp là điều quan trọng. Cho dù đã giác ngộ đến đâu, nếu không giải quyết được lòng tham, vết thương ẩn chứa trong thế giới vô thức của con người, thì bất cứ lúc nào họ cũng có thể vấp ngã. Theo nghĩa đó, mỗi người cần phải kiểm tra xem liệu có những điều không trong sạch nào trong vô thức của tâm trí mình hay không và cần cải thiện chúng.
Đó là sống một cuộc sống “lễ bái bằng chân lý và Thánh Linh”, là nền tảng cho “cuộc sống thánh hóa” mà sứ đồ Phao-lô đã nói đến. Chúng ta cần ghi nhớ lời dạy của Chúa Giê-su rằng phải được tái sinh bằng nước và Thánh Linh thì mới có thể vào “Nước Trời”.
Bình luận0